Tôi sinh năm 1992.
Không phải đơn giản để có thể nghĩ ra ý nghĩa của năm ấy.
Và cũng không phải ai cũng nghĩ giống tôi.
1992 – chẳng có gì đặc biệt, trừ việc Hiến pháp mới được ban hành.
Năm 1992 chẳng có gì đặc biệt với mọi người.
Điều đặc biệt với tôi là những Con người được sinh ra vào năm 1992.
Những con người trưởng thành 18 năm sau đó.
Tuổi 18, chúng tôi kiêu hãnh đón mừng Ngàn năm Thăng Long; năm thứ trăm hai ngày sinh của Bác.
Tuổi 18, chúng tôi trưởng thành vào năm 2010 – năm mục tiêu cho Công cuộc Đổi mới.
Tuổi 18, nhận thức những lý do trên, không bất ngờ gì khi nghe tin Tốt nghiệp thi Lịch sử - Địa lý.
Tuổi 18, tôi biết hát Quốc ca những sáng chào cờ.
Tuổi 18, tôi biết về Hùng Vương đất Tổ.
Tuổi 18, tôi biết Tổ quốc nặng trên vai.
Tuổi 18, kinh qua hai phen Giáo dục lao đao thí điểm,
2010 - năm cuối áp dụng quy chế thi cũ.
Tuổi 18, tôi học trường Hùng Vương – Đó là cả một niềm vinh dự.
Diễn Giỗ Tổ vào Quốc lễ năm đầu.
Năm sau cuối áo dài trắng tung bay.
1992 tôi ra đời. 2010 tôi mười tám. Niềm vinh dự rất lớn trong đời.
Tuổi mười tám là một năm kỳ diệu.
Dẹp quách kiểu nói “mười sáu trăng tròn” đi.
Bọn trẻ mười sáu thời nay không xun xoe thì cũng ganh đua ầm ĩ.
Hãy đợi mười tám chúng mới trưởng thành.
Mười tám tuổi, tôi được tiễn ra trường.
Không phải kiểu ngây thơ thời con nít lên mười.
Không phải cách vô tư lông nhông mười lăm tuổi.
Ngày chia tay, ca hát mà buồn nhiều.
Tôi không giống mọi người. Tôi không đa sầu trên mọi thứ đã qua.
Không bao giờ tôi mơ lên trả bài lần nữa
Tôi chẳng mong cảnh “Cán sự Địa ngủ gục trong giờ Địa”
Tôi ngán lắm chuyện chuyên Văn mà ngại bài viết Văn
Còn nguyên ám ảnh phép toán với những hình
Thật vui vì không phải vét hết câu B giờ Lý – Hoá
Sẽ không phải năn nỉ cô Sử khỏi trả bài
Tôi sẽ không cần dậy sớm nữa
Những trưa dài mải ngủ chẳng bận tâm
Tôi vô tâm, nên tôi chẳng nhớ.
Nhớ làm gì những ngày đã qua.
Những ngày qua chỉ là hôm khai giảng, lũ ranh con nghịch phá đợi bên đường. Tán phượng che mát lề đường hẹp - lối ấy ban trưa tôi vẫn về
.
Những ngày qua chỉ là hôm Giỗ Tổ, soạt chân mất thế suýt hỏng bài. Hai năm ròng rã tập với luyện, ba phút - đến nay vẫn bùi ngùi
.
Những ngày qua chỉ là hôm dựng Trại, mồ hôi ướt áo – tối đã lâu. Buôn bán thê lương lời không có; đút nhau ăn, trời nắng, cười vui
.
Những ngày qua chỉ là chiều rảnh rỗi, gốc phượng tụm quanh bêu xấu nhau, cũng cười tươi mà quên đi sự học, cũng râm ran đến sẩm tối chưa về
.
Những ngày qua chỉ là chiều mưa lớn, bọn con gái ôm nhau khóc trong mưa. Là buổi sáng Hưng, Lu và Phát, nước mắt rơi cũng gốc phượng già
.
Những ngày qua chỉ là hôm cãi vã, đánh nhau nảy lửa rồi lại huề. Là những mối tình thơ non nớt, là giận hờn và chút lạnh trong tim
.
Những ngày qua chỉ là buổi chia tay, lưu bút vấn vương nét vội vàng, cùng hát vang - từng tràng nước mắt, cùng ấp ôm và cùng nắm tay nhau. Là một sáng nắng hiền: “Ta đã Lớn”. Là ban trưa xoay lấy những tự tình.
Ta vô tâm nên ta không thèm nhớ,
Nhớ làm chi những thứ nhọc con tim.
Trưa chủ nhật – Ngày 23 tháng Năm
Xoay tròn câu chuyện.
Chủ đề: Những điều chưa nói hết.
Nước mắt lại rơi.
Xin lỗi mọi người, tôi không được khóc, tôi có lời thề với Tình yêu Lớn đời tôi.
Chạnh lòng sao không! Bạn tôi khóc…
Những bạn bè phút cuối mới nhận ra.
Mỗi người đều phải nói. Thời gian có hạn: ba phút.
Xoay vòng.
Pha trò cho lắm tôi bị đuổi ra khỏi vòng, thằng Quãng véo tai lôi lên ngồi ngoài ghế.
Nó ngồi bẻ nho ăn.
- Ăn đi rồi ngậm miệng lại cho tao!
- Ngọt không?
- Ngọt.
Ừ thì ăn. Tội gì không ăn. Ngọt là ngon.
Ừ mà nho ngọt thật.
Cũng đến lượt tôi phải nói. Lượt sau cùng.
Chuyện chùm nho.
Khỉ thật, con Bích giật chùm nho đem đi chia làm mất hứng minh họa.
Nó để lại cho mình vỏn vẹn ba trái! Mình một trái, thằng Uy với Khánh Nhi nữa (tụi nó cũng lết khỏi vòng do phát mệt vì nước mắt).
Phần mình phát biểu: Chuyện chùm nho
#
Các bạn à.
Thằng Quãng nói nho ngọt, Bảo cũng không tin. Mà không, nho ngọt thật.
Các bạn hãy nhìn chùm nho Bích mới cầm chia đi, chừng ấy chắc cũng được ba mươi lăm quả đấy.
Các bạn à.
A13 - ba mươi lăm người cũng như chùm nho ấy đấy, là một chùm nhưng phải bẻ ra, chia cho mỗi người một quả,
cũng như giờ đây chúng ta là những cánh chim, bay mãi xa về một phương riêng biệt.
Đó là điều không tránh đi đâu được nữa cả.
Nhưng quan trọng là chúng ta phải biết: nho trong một chùm quả nào cũng ngọt!
Tách chúng ra thì chúng vẫn cứ ngọt, vì chúng được nuôi trên cùng một cuống.
Cũng như lớp ta, dù không thể gần gũi bên nhau, nhưng trong mỗi chúng ta vẫn luôn đọng lại những kỷ niệm ngọt ngào, êm đềm nhất.
Hãy để những vị ngọt thanh tao ấy theo ta suốt quãng đường phía trước, dù sang hèn, thành bại vẫn không quên.
Vì chúng ta như nho một chùm, chúng ta được nuôi trên cùng một cuống.
Chúng ta là A13 – học sinh Hùng Vương đầy tự hào.
Hãy nhớ điều ấy, và vững tin. Trong chúng ta, hôm nay chỉ còn là vị ngọt.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Lúc Trâm về tôi chẳng tiễn một câu.
Ánh nhìn của tôi lúc ấy sẽ là một vết nhơ nữa trong đời.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Đường về dài lắm.
Có nhóm người trẻ đang túm tụm năm ba, cười cười đùa đùa, chuẩn bị đi chơi đêm.
Chắc chắn trong số họ không ai mười tám.
Hoặc mười sáu mười bảy, hoặc mười chín đôi mươi.
Hoặc họ là dân du học về dạo mát.
Nhưng họ không là Người Học Trò Mười Tám.
Bởi những Người Học Trò Mười Tám lúc này không cười vui về đêm nữa.
Họ sẽ vùi đầu vào bài vở để quên buồn.
Sẽ là cái ôm và niềm đau mất mát
Sẽ là chia tay và lưu luyến chia tay: Ngày họp lớp - bạn hỡi, đừng quên !
23h58' - Chủ nhật, 23-05-2010,
Trần Thiên Bảo – 12A13 – 01.
Niên khoá 2007-2010.
Ngày ra trường: 21-05-2010.
Xa nhé Hùng Vương – mới hôm qua
Áo trắng tung bay, bóng chiều tà
Xa nhé bạn tôi – mới hôm qua
Áo trắng tung bay, bóng chiều tà…
P/s: Con này rất là vê lờ nhá giatminh
Không phải đơn giản để có thể nghĩ ra ý nghĩa của năm ấy.
Và cũng không phải ai cũng nghĩ giống tôi.
1992 – chẳng có gì đặc biệt, trừ việc Hiến pháp mới được ban hành.
Năm 1992 chẳng có gì đặc biệt với mọi người.
Điều đặc biệt với tôi là những Con người được sinh ra vào năm 1992.
Những con người trưởng thành 18 năm sau đó.
Tuổi 18, chúng tôi kiêu hãnh đón mừng Ngàn năm Thăng Long; năm thứ trăm hai ngày sinh của Bác.
Tuổi 18, chúng tôi trưởng thành vào năm 2010 – năm mục tiêu cho Công cuộc Đổi mới.
Tuổi 18, nhận thức những lý do trên, không bất ngờ gì khi nghe tin Tốt nghiệp thi Lịch sử - Địa lý.
Tuổi 18, tôi biết hát Quốc ca những sáng chào cờ.
Tuổi 18, tôi biết về Hùng Vương đất Tổ.
Tuổi 18, tôi biết Tổ quốc nặng trên vai.
Tuổi 18, kinh qua hai phen Giáo dục lao đao thí điểm,
2010 - năm cuối áp dụng quy chế thi cũ.
Tuổi 18, tôi học trường Hùng Vương – Đó là cả một niềm vinh dự.
Diễn Giỗ Tổ vào Quốc lễ năm đầu.
Năm sau cuối áo dài trắng tung bay.
1992 tôi ra đời. 2010 tôi mười tám. Niềm vinh dự rất lớn trong đời.
Tuổi mười tám là một năm kỳ diệu.
Dẹp quách kiểu nói “mười sáu trăng tròn” đi.
Bọn trẻ mười sáu thời nay không xun xoe thì cũng ganh đua ầm ĩ.
Hãy đợi mười tám chúng mới trưởng thành.
Mười tám tuổi, tôi được tiễn ra trường.
Không phải kiểu ngây thơ thời con nít lên mười.
Không phải cách vô tư lông nhông mười lăm tuổi.
Ngày chia tay, ca hát mà buồn nhiều.
Tôi không giống mọi người. Tôi không đa sầu trên mọi thứ đã qua.
Không bao giờ tôi mơ lên trả bài lần nữa
Tôi chẳng mong cảnh “Cán sự Địa ngủ gục trong giờ Địa”
Tôi ngán lắm chuyện chuyên Văn mà ngại bài viết Văn
Còn nguyên ám ảnh phép toán với những hình
Thật vui vì không phải vét hết câu B giờ Lý – Hoá
Sẽ không phải năn nỉ cô Sử khỏi trả bài
Tôi sẽ không cần dậy sớm nữa
Những trưa dài mải ngủ chẳng bận tâm
Tôi vô tâm, nên tôi chẳng nhớ.
Nhớ làm gì những ngày đã qua.
Những ngày qua chỉ là hôm khai giảng, lũ ranh con nghịch phá đợi bên đường. Tán phượng che mát lề đường hẹp - lối ấy ban trưa tôi vẫn về
.
Những ngày qua chỉ là hôm Giỗ Tổ, soạt chân mất thế suýt hỏng bài. Hai năm ròng rã tập với luyện, ba phút - đến nay vẫn bùi ngùi
.
Những ngày qua chỉ là hôm dựng Trại, mồ hôi ướt áo – tối đã lâu. Buôn bán thê lương lời không có; đút nhau ăn, trời nắng, cười vui
.
Những ngày qua chỉ là chiều rảnh rỗi, gốc phượng tụm quanh bêu xấu nhau, cũng cười tươi mà quên đi sự học, cũng râm ran đến sẩm tối chưa về
.
Những ngày qua chỉ là chiều mưa lớn, bọn con gái ôm nhau khóc trong mưa. Là buổi sáng Hưng, Lu và Phát, nước mắt rơi cũng gốc phượng già
.
Những ngày qua chỉ là hôm cãi vã, đánh nhau nảy lửa rồi lại huề. Là những mối tình thơ non nớt, là giận hờn và chút lạnh trong tim
.
Những ngày qua chỉ là buổi chia tay, lưu bút vấn vương nét vội vàng, cùng hát vang - từng tràng nước mắt, cùng ấp ôm và cùng nắm tay nhau. Là một sáng nắng hiền: “Ta đã Lớn”. Là ban trưa xoay lấy những tự tình.
Ta vô tâm nên ta không thèm nhớ,
Nhớ làm chi những thứ nhọc con tim.
Trưa chủ nhật – Ngày 23 tháng Năm
Xoay tròn câu chuyện.
Chủ đề: Những điều chưa nói hết.
Nước mắt lại rơi.
Xin lỗi mọi người, tôi không được khóc, tôi có lời thề với Tình yêu Lớn đời tôi.
Chạnh lòng sao không! Bạn tôi khóc…
Những bạn bè phút cuối mới nhận ra.
Mỗi người đều phải nói. Thời gian có hạn: ba phút.
Xoay vòng.
Pha trò cho lắm tôi bị đuổi ra khỏi vòng, thằng Quãng véo tai lôi lên ngồi ngoài ghế.
Nó ngồi bẻ nho ăn.
- Ăn đi rồi ngậm miệng lại cho tao!
- Ngọt không?
- Ngọt.
Ừ thì ăn. Tội gì không ăn. Ngọt là ngon.
Ừ mà nho ngọt thật.
Cũng đến lượt tôi phải nói. Lượt sau cùng.
Chuyện chùm nho.
Khỉ thật, con Bích giật chùm nho đem đi chia làm mất hứng minh họa.
Nó để lại cho mình vỏn vẹn ba trái! Mình một trái, thằng Uy với Khánh Nhi nữa (tụi nó cũng lết khỏi vòng do phát mệt vì nước mắt).
Phần mình phát biểu: Chuyện chùm nho
#
Các bạn à.
Thằng Quãng nói nho ngọt, Bảo cũng không tin. Mà không, nho ngọt thật.
Các bạn hãy nhìn chùm nho Bích mới cầm chia đi, chừng ấy chắc cũng được ba mươi lăm quả đấy.
Các bạn à.
A13 - ba mươi lăm người cũng như chùm nho ấy đấy, là một chùm nhưng phải bẻ ra, chia cho mỗi người một quả,
cũng như giờ đây chúng ta là những cánh chim, bay mãi xa về một phương riêng biệt.
Đó là điều không tránh đi đâu được nữa cả.
Nhưng quan trọng là chúng ta phải biết: nho trong một chùm quả nào cũng ngọt!
Tách chúng ra thì chúng vẫn cứ ngọt, vì chúng được nuôi trên cùng một cuống.
Cũng như lớp ta, dù không thể gần gũi bên nhau, nhưng trong mỗi chúng ta vẫn luôn đọng lại những kỷ niệm ngọt ngào, êm đềm nhất.
Hãy để những vị ngọt thanh tao ấy theo ta suốt quãng đường phía trước, dù sang hèn, thành bại vẫn không quên.
Vì chúng ta như nho một chùm, chúng ta được nuôi trên cùng một cuống.
Chúng ta là A13 – học sinh Hùng Vương đầy tự hào.
Hãy nhớ điều ấy, và vững tin. Trong chúng ta, hôm nay chỉ còn là vị ngọt.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Lúc Trâm về tôi chẳng tiễn một câu.
Ánh nhìn của tôi lúc ấy sẽ là một vết nhơ nữa trong đời.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Đường về dài lắm.
Có nhóm người trẻ đang túm tụm năm ba, cười cười đùa đùa, chuẩn bị đi chơi đêm.
Chắc chắn trong số họ không ai mười tám.
Hoặc mười sáu mười bảy, hoặc mười chín đôi mươi.
Hoặc họ là dân du học về dạo mát.
Nhưng họ không là Người Học Trò Mười Tám.
Bởi những Người Học Trò Mười Tám lúc này không cười vui về đêm nữa.
Họ sẽ vùi đầu vào bài vở để quên buồn.
Sẽ là cái ôm và niềm đau mất mát
Sẽ là chia tay và lưu luyến chia tay: Ngày họp lớp - bạn hỡi, đừng quên !
23h58' - Chủ nhật, 23-05-2010,
Trần Thiên Bảo – 12A13 – 01.
Niên khoá 2007-2010.
Ngày ra trường: 21-05-2010.
Xa nhé Hùng Vương – mới hôm qua
Áo trắng tung bay, bóng chiều tà
Xa nhé bạn tôi – mới hôm qua
Áo trắng tung bay, bóng chiều tà…
P/s: Con này rất là vê lờ nhá giatminh