Buôn Ma Thuột ... mưu sinh bằng nghề Buôn Ma Túy,ai cũng thèm Bánh Mì Thịt....ở nơi đó Bụi Mù Trời..lại Buồn Muôn Thưở...nhưng ai cũng cảm nhận là Buồn Mà Thương...
Phải chăng nơi đó là thiên đường
Lúc nhỏ tưởng yêu quê hương phải là cái gì đó to lớn lắm, vĩ đại lắm mà 1 đứa con nít như mình không thể nào hiểu được cũng ko thể nào có được. Để rồi bây giờ nhận ra nó thật giản đơn và kì diệu. Chỉ là bỗng dưng trào nước mắt khi nghe thấy cái giọng quen thuộc chả ra bắc, không phải trung, mà cũng chẳng phải nam ở 1 nơi mà cách quê mình đến 400 cây số. Bỗng nhận ra rằng quê mình cũng có cái giọng đặc trưng mà chỉ cần thoáng qua thui,cũng có thể nhận ra.Chỉ là 1 cuộc trò chuyện 5p ở bến bus với 1 người BMT, chưa kịp hỏi cả tên , nhưng cảm thấy như bạn thân lâu ngày gặp lại. Chỉ là ăn 1 món ăn ngon nhưng luôn so sánh rằng hình như nó không ngon bằng ở BMT. Chỉ là nghe lời chúc 1 ngày tốt lành từ 1 BMT-er mình chưa hề quen mà cảm thấy vui cả ngày. Chỉ là vui hơn khi có 1 BMT-er trong friend list. Chỉ là dễ có cảm tình hơn với 1 BMT-er.Chỉ là mở mắt ra vào 1 ngày mưa, và nghĩ rằng, oh thì ra mưa ở đây ko buốt và dai như mưa ở BMT. Chỉ là đi trong 1 ngày gió và tưởng ra con đường trưa tháng 12 rợp bóng áo dài. Chỉ là thi thoảng nhớ đến thắt lòng bánh đúc, bún cá,bún đỏ,va những dĩa ốc nóng khi trời se lạnh.Chỉ là nhớ cái không khí trong lành, những con đường vắng vẻ mà 1 năm chi kẹt xe 1 lần. Chỉ là nhớ cái thành phố nhỏ xíu mà ko bít từ đầu này đến đầu kia của tp có đến 10 cây số ko nữa.
Chỉ là....
Chỉ là.....
Tớ nhớ nhà.
Tớ nhớ BMT.
Tớ yêu BMT.
Chỉ có ở BMT, tớ mới có được cái cảm giác bình yên lạ. Bình yên đến từng hơi thở !!!!
Cái nhịp sống đều đến tẻ ngắt mà tớ từng ghét cay ghét đắng, giờ đây cũng làm tớ phải nhớ đến thắt lòng.
....
Thì ra quê hương là thế..... là nơi bình yên để mà trở về.
......
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn. ( hơ hơ,ôi,ôi tự nói, tự ói )
Phải chăng nơi đó là thiên đường
Lúc nhỏ tưởng yêu quê hương phải là cái gì đó to lớn lắm, vĩ đại lắm mà 1 đứa con nít như mình không thể nào hiểu được cũng ko thể nào có được. Để rồi bây giờ nhận ra nó thật giản đơn và kì diệu. Chỉ là bỗng dưng trào nước mắt khi nghe thấy cái giọng quen thuộc chả ra bắc, không phải trung, mà cũng chẳng phải nam ở 1 nơi mà cách quê mình đến 400 cây số. Bỗng nhận ra rằng quê mình cũng có cái giọng đặc trưng mà chỉ cần thoáng qua thui,cũng có thể nhận ra.Chỉ là 1 cuộc trò chuyện 5p ở bến bus với 1 người BMT, chưa kịp hỏi cả tên , nhưng cảm thấy như bạn thân lâu ngày gặp lại. Chỉ là ăn 1 món ăn ngon nhưng luôn so sánh rằng hình như nó không ngon bằng ở BMT. Chỉ là nghe lời chúc 1 ngày tốt lành từ 1 BMT-er mình chưa hề quen mà cảm thấy vui cả ngày. Chỉ là vui hơn khi có 1 BMT-er trong friend list. Chỉ là dễ có cảm tình hơn với 1 BMT-er.Chỉ là mở mắt ra vào 1 ngày mưa, và nghĩ rằng, oh thì ra mưa ở đây ko buốt và dai như mưa ở BMT. Chỉ là đi trong 1 ngày gió và tưởng ra con đường trưa tháng 12 rợp bóng áo dài. Chỉ là thi thoảng nhớ đến thắt lòng bánh đúc, bún cá,bún đỏ,va những dĩa ốc nóng khi trời se lạnh.Chỉ là nhớ cái không khí trong lành, những con đường vắng vẻ mà 1 năm chi kẹt xe 1 lần. Chỉ là nhớ cái thành phố nhỏ xíu mà ko bít từ đầu này đến đầu kia của tp có đến 10 cây số ko nữa.
Chỉ là....
Chỉ là.....
Tớ nhớ nhà.
Tớ nhớ BMT.
Tớ yêu BMT.
Chỉ có ở BMT, tớ mới có được cái cảm giác bình yên lạ. Bình yên đến từng hơi thở !!!!
Cái nhịp sống đều đến tẻ ngắt mà tớ từng ghét cay ghét đắng, giờ đây cũng làm tớ phải nhớ đến thắt lòng.
....
Thì ra quê hương là thế..... là nơi bình yên để mà trở về.
......
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn. ( hơ hơ,ôi,ôi tự nói, tự ói )